[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

/

Chương 76: Hiểu Chưa? (1)

Chương 76: Hiểu Chưa? (1)

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Phong Hỏa Hí Chư Hầu

5.084 chữ

07-11-2025

Đêm ấy, Khương Nê, người đã không còn là Tây Sở Thái Bình công chúa, một mình xuống núi. Từ Phượng Niên không nổi giận mà hủy đi bức thảo thư phản nghịch của nàng, chỉ nằm trên thềm đá uống hơn nửa bầu rượu, gặm hết thịt bò, đợi đến khi phương đông hửng sáng mới rời khỏi Thái Hư Cung. Ngày hôm đó, Từ Phượng Niên vẫn chăm chỉ luyện đao, chim vụng bay sau, ắt phải chịu thêm khổ cực. Rạng sáng, tiểu đạo đồng quét sân trông thấy nét chữ nguệch ngoạc trên quảng trường thì giật nảy mình, ngỡ là thần tiên hạ phàm viết một bức thiên thư, liền vứt chổi chạy vào điện gọi sư phụ, rồi sư phụ xem xong lại gọi sư phụ của người, cuối cùng tập hợp đủ sáu vị sư tổ, sư thúc tổ có vai vế cao nhất Võ Đang.

Thiên hạ Đạo môn trong gần một giáp qua, người duy nhất tu thành Đại Hoàng Đình Quan, chưởng giáo Vương Trọng Lâu.

Trần Do, người chưởng quản giới luật đạo đức của Võ Đang Sơn, tính tình cứng nhắc nhưng không cố chấp, đã hơn chín mươi tuổi mà thân thể vẫn tráng kiện, thích nhất là vừa đi Cửu Cung vừa quở trách vị tiểu sư đệ có thiên phú cao nhất trên núi, nhưng lần nào cũng chưa mắng xong đã thấy xót, thành ra lần nào cũng sấm to mưa nhỏ.

Tống Tri Mệnh, đã sống tròn một trăm bốn mươi tuổi, ấy vậy mà vai vế lại thấp đến lạ thường, đã xuất Mạt Lao Quan đến bảy tám lần, số lần nhiều đến mức nếu không phải thiên hạ đệ nhất thì cũng là đệ nhị. Đồng thời, y còn phụ trách luyện chế ngoại đan, gần trăm loại tiên đan diệu dược của Võ Đang phần lớn đều do tay y luyện thành.

Du Hưng Thụy, vừa từ Đông Hải du ngoạn trở về, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nội lực hùng hậu chỉ kém Vương Trọng Lâu, tuổi mới vừa hoa giáp. Giữa đường, y thu nhận một đệ tử có căn cốt tuyệt hảo, đứa trẻ chưa đầy hai mươi tuổi. Vai vế ở Võ Đang thường không liên quan đến tuổi tác, gốc rễ là ở đây.

Kiếm si Vương Tiểu Bình, người còn kiệm lời hơn cả người câm, tâm như giếng cổ không gợn sóng, cả đời y dường như ngoài kiếm ra, chẳng còn gì vướng bận.

Cộng thêm người cuối cùng, Hồng Tẩy Tượng, kẻ có lẽ là lêu lổng nhất cả Võ Đang Sơn, chỉ chuyên tâm theo đuổi thiên đạo hư vô mờ mịt.

“Chữ đẹp.” Trần Do thật lòng khen ngợi.

“Tuyệt diệu.” Du Hưng Thụy gật đầu phụ họa.

“Văn hay mới phải. Trừ bảy chữ cuối, bài văn này hùng tráng, bi phẫn mà bất khuất, ta sống đến từng này tuổi mới được thấy.” Tống Tri Mệnh, người có tuổi đời gấp đôi người thường, nặng nề than một tiếng, cúi người đứng ở đầu bài văn, tỉ mỉ quan sát, một tay vuốt sợi lông mày trắng dài như dây leo, nói xong liền “hử” một tiếng, “Ngẫm kỹ lại, dường như bảy chữ cuối tưởng chừng thừa thãi lại chính là điểm nhấn. Hay cho một câu thề giết.”

“Chữ đẹp, so với thảo thư đương thời càng thêm phóng khoáng, như rồng nhảy cửa trời, hổ nằm sườn núi, hiếm thấy. Văn lại càng hay, thật khó tưởng tượng lại do một nữ tử chưa tròn hai mươi tuổi viết ra.” Vương Trọng Lâu lên tiếng kết luận.

“Suỵt suỵt suỵt, các vị nói nhỏ một chút.” Tiểu sư thúc tổ căng thẳng nói.

“Sợ gì chứ, thế tử điện hạ đang luyện đao ở dưới kia.” Vương Trọng Lâu trêu chọc.

“Dù sao đến lúc đó người xui xẻo cũng chỉ có mình ta.” Hồng Tẩy Tượng lẩm bẩm.

“Người trẻ tuổi dễ nói chuyện với nhau, chúng ta đều đã có tuổi rồi mà.” Vương Trọng Lâu cười híp mắt nói.

“Đại sư huynh, vì ta nhỏ, huynh liền đẩy ta vào hố lửa sao?!” Hồng Tẩy Tượng bi phẫn nói.

“Tiểu sư đệ à, đệ phải có giác ngộ ‘ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’, thiên đạo cũng chỉ có thế mà thôi.” Vương Trọng Lâu cười hề hề, trước mặt các sư đệ, nào có phong thái thần tiên Đạo môn siêu phàm nhập thánh gì.

“Nói bậy! Đây là lời của Phật môn!” Hồng Tẩy Tượng la lên.

“Vạn sông đổ về biển đông, lời tuy khác nhưng lý như nhau.” Du Hưng Thụy cười lớn, thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa.

“Nghe chưa, lời của Du sư huynh của đệ rất có lý.” Vương Trọng Lâu vỗ vai tiểu sư đệ, rồi cùng Du Hưng Thụy nhìn nhau cười. Bọn họ đều đã lớn tuổi, không còn hy vọng phi thăng, niềm vui lớn nhất chẳng qua là trêu chọc tiểu sư đệ vài câu, chẳng biết ngày nào sẽ nhắm mắt xuôi tay, nói được câu nào hay câu đó.

Vương Trọng Lâu nói: “Tiểu sư đệ, ở đây chỉ có chữ của đệ là đẹp nhất, nhân lúc trời quang, đệ hãy sao chép lại, rồi cẩn thận cất giữ ở tầng cao nhất của Tàng Kinh Các.”

Hồng Tẩy Tượng trợn trắng mắt, “Không viết, lỡ để thế tử điện hạ biết được, ta sẽ bị lột mất một lớp da.”

Vương Trọng Lâu cười nói: “Cùng lắm thì không chép bảy chữ cuối, có gì mà phải sợ.”

Hồng Tẩy Tượng lẩm bẩm: “Dù sao đến lúc đó, người bị ăn đòn cũng không phải đại sư huynh.”

Vương Tiểu Bình, người mười sáu năm không mở miệng, đứng lặng ngưng thần hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: “Trong chữ có kiếm ý.”

Bốn vị sư huynh lớn tuổi hơn nhìn nhau, rồi đều mỉm cười thấu hiểu.

Hồng Tẩy Tượng, người từ khi lên núi chưa từng nghe lục sư huynh mở miệng nói chuyện, sau một thoáng kinh ngạc mừng rỡ, liền tuyệt vọng nói: “Ta viết!”

Ba ngày sau, sấm sét vang trời.

Từ Phượng Niên chống ô giấy dầu trở lại Thái Hư Cung. Sau trận mưa nhỏ, chỉ còn lại một vũng mực đen trên mặt đất. Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa trút xuống mặt ô kêu lộp bộp. Hắn thấy một bóng người gầy gò vác đào mộc kiếm đi tới quảng trường, đứng ở một góc khác.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!